Sáng nay anh em ta lại đi phóng tuyến
Mùa đông đi qua, bầu trời hửng sáng...
Đứng dưới đường dây quệt mồ hôi trên trán
Điện đến xóm nghèo ta viết trọn bài thơ.
Anh em ta kẻ ngang trời những khuôn nhạc mộng mơ
Vài nốt cuối để mẹ thôi buồn trong ánh đèn heo hắt
Để cha thôi trầm ngâm bên ánh đèn dầu chực tắt
Theo đường dây ta đâu quản nắng mưa.
Xóm nghèo giã từ u tối của ngày xưa
Điện về đây ta làm thêm những điều ý nghĩa
Bơm nước lên ruộng khô tưới hàng cà dĩa
Tiếng cải lương vang vọng trên đồng...
Nhìn đàn chim đậu trên dây chợt mềm lòng
Trong cuộc sống thiên nhiên viết khúc nhạc
Ta chẳng quên đâu những lần nghe gió hát
Để tình yêu tô thắm mãi cuộc đời
Ngày mai kéo dây về nơi khác nữa rồi
Đâu đó trong lòng trào nỗi niềm nóng hổi
Như lúc xưa gặp em cả hai cùng bối rối
Và hôm nay nước đã chảy một dòng
Chúng ta kéo dây đi xây dựng những ước mong
Luôn tâm niệm cố hơn để quê hương thay đổi
Tự hào thay là người thợ điện Việt Nam qua 67 năm tiếp nối
Xây dựng cuộc đời làm rực rỡ non sông!
Công nhân ngành Điện đang sửa chữa và nâng cấp đường dây
Bài thơ thật hay và ý nghĩa, sau khi đọc những vẫn thơ tôi cảm thấy tự hào khi mình cũng là một phần nhỏ trong ngành Điện, thực hiện khảo sát thiết kế các công trình điện đến các vùng sâu, vùng xa mang ánh sáng đến các bản làng nơi miền biên giới, cũng là những “bác sỹ” chuyên khám và chuẩn đoán những mầm bệnh của MBA để chữa trị kịp thời và nâng cấp những máy biến áp cháy hỏng. đảm bảo cho dòng điện được liên tục vươn xa. Nhìn những bản làng điện lấp lánh trong đêm, nhìn những em nhỏ được ngồi học bài dưới ánh điện mà trong tôi cũng cảm thấy vinh dự và tự hào là một người công nhân ngành Điện
Nguyễn Quốc Dân - Xí nghiệp Dịch vụ Điện lực Lai Châu